Tiểu Bạch chỉ vào ngôi mộ nằm một mình kia, nói rằng bên trong có người nói chuyện, nhưng tôi lại không nghe được gì cả. Tôi nghi hoặc nhìn Lam Ninh, Lam Ninh hình như cũng nghe được cái gì đó, bay qua dùng tay che lỗ tai tôi lại, nói:
- Cậu nghe xem……
Ách, che lại lỗ tai rồi thì làm sao tôi nghe được?
Tôi đang băn khoăn không biết che lỗ tai lại thì nghe như thế nào, bỗng nhiên liền cảm thấy tiếng gió bên tai biến mất, ngay sau đó có tiếng nói rất nhỏ, không biết từ nơi nào truyền vào tai tôi.
m thanh này…… Tôi lập tức kinh ngạc, cẩn thận phân biệt một chút, đúng thật là truyền ra từ ngôi mộ kia a, tôi kinh ngạc nói:
- Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ bên trong có quỷ nháo?
Tiểu Bạch gật đầu:
- n, rất có khả năng.
Tôi lại nghe thêm một chút, nhưng cũng nghe không ra rốt cuộc chúng đang nói cái gì, vì thế lắc đầu nói:
- Quên đi, cũng không cần phải quản nhiều làm gì, chuyện ma quỷ gì đó cũng không liên quan đến chúng ta, lại nói, người ta lại đang ở trong mộ của chính mình nên cũng không e ngại chúng ta, đi nhanh đi……
- Nga, cũng thật là……- Tiểu Bạch đáp lại, ba người chúng tôi liền xoay người định tiếp tục đi về phía trước nhưng không ngờ vừa mới cất bước, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gọi từ phía sau.
- Bằng hữu phía trước, xin dừng bước……
Giọng nói này rất già dặn, mang theo một chút biến ảo khôn lường. Lòng tôi trầm xuống, cảm thấy phiền toái đến rồi, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải quay đầu nhìn lại, thấy phía sau có một ông lão râu bạc đang đứng, mặc một bộ đồ màu đen đang mỉm cười chúng tôi, vẻ mặt vui mừng.
Thân hình ông lão mơ hồ, như ẩn như hiện, rõ ràng là ma quỷ, nhưng mà tôi thật sự nghĩ không ra, một ma quỷ lại đang cao hứng cái gì?
Mấy người chúng tôi theo bản năng dừng lại, ông lão kia không ngừng vẫy tay với chúng tôi:
- Người trẻ tuổi, các cậu lại đây một chút, tôi có chuyện muốn nói.
Nửa đêm canh ba, đi đến trước một một cái mộ hoang thì đột nhiên bên trong có một ông lão đi ra, vẫy tay nói rằng hắn ta có việc muốn nói. Chuyện này nếu đổi thành người bình thường thì dù cho không bị hù chết, cũng bị dọa cho tiểu cả ra quần. Bất quá mấy người chúng tôi cũng không để trong lòng, Tiểu Bạch còn đánh giá trên dưới ông lão kia vài lần rồi nói:
- Ông ơi, có chuyện gì vậy?
Ông lão này lại im lặng không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó vẫy tay, tôi nghĩ rằng cứ đi qua đó nhìn xem một chút, nói không chừng ông lão sống ở đây lâu rồi có thể hỏi thăm được chuyện hang động Xà tộc cũng nên.
Tôi vỗ vỗ Tiểu Bạch, đi lên trước hỏi:
- Ông ơi, có việc gì người cứ nói đi, chúng con còn phải lên đường. Nếu có việc gì chúng con có thể giúp đỡ được, con sẽ cố gắng.
Ông lão híp mắt gật đầu nói:
- n, hảo, hảo hài tử. Thực ra cũng không có vấn đề gì to lớn, chính là nhờ các cậu giúp một chút, đó là giúp tôi chuyển nhà.
- Giúp ông chuyển nhà? - Tôi nghi hoặc nói,
- Tại sao ông lại muốn chuyển nhà, con thấy nơi này cũng không tệ mà, độc môn độc viện, xung quanh còn có cây, so với những cái mộ hoang bên kia không phải tốt hơn nhiều sao?
Ông lão thở dài nói:
- Tốt cái gì mà tốt chứ, các cậu không biết, tôi đã bị mắc ở đây hơn hai trăm năm rồi, muốn ra cũng không ra được, bình thường còn phải chịu bị người ta khi dễ, ai, thật đáng buồn a.
Tôi có chút buồn bực, ông lão đang có ý gì đây?
Tiểu Bạch lại không nghĩ nhiều như vậy, hỏi ông ta:
- Ông ơi, ông muốn dọn đến nơi nào, chúng con có thể giúp người dời mộ?
Ông lão cười hắc hắc, nói:
- Cậu thanh niên này nói đúng, ông lão này đây sớm đã muốn dời mộ, đáng tiếc, từ trước đến nay không có ai đi ngang qua nơi này lúc nửa đêm cả. Mấy năm trước hình như có một người đi đêm, tôi đã nghĩ đến việc ra ngoài nhờ người ta hỗ trợ, ai biết được người nọ vừa thấy ông lão tôi đây đã bị dọa cho té ngã lộn nhào, sau đó liền chạy mất. Kể từ lúc đó tôi cũng không gặp được người nào khác nữa, ai, thật không dễ dàng mà.
Ông lão này có chút nói nhiều, tôi nhíu mi, nói:
- Vừa rồi ông nói, ông bị mắc ở chỗ này không ra được, còn bị người khác khi dễ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Ông nói rõ với chúng con trước, nếu đúng thật là có chuyện như vậy, chúng con có thể giúp người dời mộ.
Lòng tôi nghĩ rằng việc dời mộ này không phải muốn là có thể dời. Theo như lời của ông lão thì hình như là ông ấy bị người khác nhốt lại ở chỗ này, hơn nữa tôi cũng không biết rốt cuộc ông ta là người tốt hay xấu. Vạn nhất đây là một con quỷ hại người bị cao nhân nào đó thiết hạ phong ấn, nhốt ở nơi này thì sao. Nếu như tôi tin vào lời ông ta nói, tùy tiện dời mộ cho ông ta, thế chẳng phải là cho ông ta cơ hội chạy thoát sao?
Trong lúc nói chuyện, tôi âm thầm nhìn sang hướng bên cạnh, thấy tám cái cây kia dường như tuân theo một quy luật nhất định, đem ngôi mộ này vây quanh ở chính giữa, quả thật có chút giống là do người làm để trấn trụ ngôi mộ này.
Như vậy thì ông lão này rốt cuộc là cái thứ gì?
Ông lão thấy tôi hỏi cũng không vội vàng trả lời, ông ta ngồi xuống trên phần mộ của chính mình, bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về chuyện của ông ấy.
Trong lòng tôi đang rất là sốt ruột, bởi vì răng của Dạ Ma còn chưa vứt đi được mà ông lão này cứ nói mãi, nói liên tục không ngừng……
Ông ấy cho chúng tôi biết, đại khái khoảng hai trăm năm trước, ông ấy vốn là một phong thuỷ sư ở đây, gọi là Gia Cát Khổng Minh. Bản lĩnh không dám nói là rất cao, nhưng trong phạm vi trăm dặm quanh đây, nếu như ông ta tự nhận thứ hai tuyệt đối sẽ không ai dám xưng thứ nhất. Mọi người đều tôn xưng ông và gọi ông một tiếng Gia Cát tiên sinh.
Lúc ấy nơi này vẫn còn là một mảnh thôn trang. Vị Gia Cát tiên sinh này trong một lần vô ý đi du lịch đến đây, phát hiện ra nơi này cư nhiên lại có yêu khí ngút trời. Sau một phen điều tra và nghe ngóng mới biết được, nguyên lai nơi này lại đang che giấu một cái hang rắn. Trong hang có hàng chục con rắn đủ loại lớn nhỏ, tuy rằng chúng nó chỉ tu luyện ở trong động, không có công khai hại người, nhưng cũng là một cái tai hoạ ngầm.
Lý tưởng lớn nhất trong đời của vị Gia Cát tiên sinh này chính là hàng yêu trừ ma, do đó mới nổi danh thiên hạ. Lúc này thấy một ổ xà tinh, sao có thể không ra tay được. Ông ta lập tức liền lấy ra bảo vật gia truyền là kính m Dương, tìm ra hang rắn, bày trận ở trước cửa nhà người ta, chuẩn bị diệt trừ ổ xà tinh này.
Kết quả là những con xà tinh đó nổi điên lên, điên cuồng chạy ra ngoài giống như là động đất vậy. Sau khi ra tới thì thấy một ông lão đang gây rối ở chỗ này, sẵn đang khó chịu trong lòng, tất cả mấy con rắn lớn rắn nhỏ rắn đực rắn cái đều cùng nhau xông lên, sau mấy hiệp liền đem ông lão đánh cho tơi bời tan tác, ngay cả kính m Dương cũng không cần, trận cũng không lập nữa, lập tức vắt chân lên cổ, chật vật chạy đi.
Lúc này ông ta mới biết được gia đình xà tinh này không dễ chọc. Dù sao thì phong thuỷ sư và người hàng yêu trừ ma rốt cuộc vẫn là người khác nhau, nhưng khi biết hối hận thì cũng đã muộn, bảo vật gia truyền cũng đã ném đi rồi. Hơn nữa chuyện hàng yêu trừ ma này ông ta còn đem đi công khai ra bên ngoài, kết quả bị người ta đánh cho bốn năm lượt, thật là mất mặt a.
Gia Cát tiên sinh này không có nhiều bản lĩnh, nhưng lại cực kỳ coi trọng mặt mũi. Lần này mặt mũi đã mất tận tới nhà bà ngoại, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Vì thế ông ta lại chuẩn bị kỹ càng trong nhiều ngày, tính trời tính đất, cuối cùng quyết định chọn sẽ hành động vào một đêm giông bão. Trong cơn sấm sét, ông ta sẽ mượn sức mạnh của thiên địa để thi pháp phá vỡ hang động của bọn chúng.
Lúc này đây, ông ta chính là đang cảm thấy hết sức tự hào. Những con xà tinh bị lôi quang bị đánh chết không ít, số còn lại đều chạy ra ngoài. Trong đó có một con đại mãng màu đen tựa hồ rất là tức giận, ngẩng đầu khạc nhổ, quẫy đuôi một cái đuôi đã đem Gia Cát tiên sinh ném ra xa mấy chục thước, sau đó há miệng phun ra màn sương đen rồi biến mất.
Gia Cát lão nhân thiếu chút nữa bị một đuôi của xà tinh quật chết. Sau khi ông ta từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là một ngày sau, ông ta bấm đốt ngón tay một phen, mới biết được thì ra ngày đó ổ xà tinh kia đang tránh né thiên kiếp, mà mình trước ngày đó lại mượn uy áp của thiên địa để thi pháp. Do đó đã kéo một đợt thiên kiếp nhỏ đến, cho nên mới đánh chết nhiều xà tinh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc, khiến cho xà tinh đó bỏ chạy.
Bởi vậy ông ta không những không tìm về được bảo vật tổ truyền kính m Dương mà còn kết tử thù với gia đình xà tinh này. Gia Cát Khổng Minh buồn bực đến cực điểm, ông ta nên sớm biết rằng người ta đến đây chỉ là để tránh thiên kiếp, như vậy sẽ không dẫn tới nhiều chuyện như thế.
Vốn dĩ ngoại tộc tu chân đã không dễ dàng, trừ phi là thứ là hại người, nếu không thời điểm chúng nó độ kiếp, sư môn Gia Cát Khổng Minh đã có quy định là không được quấy rầy chúng nó, đây cũng là đức hiếu sinh.
Mà hiện tại nói cái gì cũng đều đã muộn. Hỏa xà tinh lấy được kính m Dương thì kiêu ngạo hẳn lên, trong lúc nhất thời yêu khí đột nhiên đại trướng, chúng còn muốn dùng uy lực của kính m Dương để chống đỡ thiên kiếp.
Gia Cát Khổng Minh biết mình đã gây hoạ để cho những yêu nghiệt lấy được bảo vật, thiên kiếp lần sau tất sẽ trở thành tai họa.
Ông ta biết tội của mình là không thể tha thứ, sau một phen vô cùng hối hận liền trở lại sư môn thỉnh tội, giải thích rõ nguyên nhân hậu quả. Sau đó một mình quay trở về nơi này, dùng sở học cả đời của bản thân bày ra một đại trận phong thuỷ. Đại trận này có thể hoàn toàn ứng hòa thiên kiếp, khiến cho uy lực thiên kiếp càng thêm mạnh hơn. Ông ta quyết tâm, lần này nhất định phải hủy đi cái hang rắn này, để cho những xà tinh đó không có cơ hội đi hại người.
Nhưng mà tòa đại trận này cần dùng sinh mệnh để khởi động. Ngày khởi động trận pháp, Gia Cát Khổng Minh tự mình nằm trong một cái quan tài, nhờ người đem chính mình đi hạ táng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo